Thế giới của tập thể con người chúng ta đại để được kiến tạo thông qua mức độ ý thức mà chúng ta gọi là tâm trí.Thân xác và sự chết là hai phương diện của cùng một ảo tưởng.Bạn xem thời gian là phương tiện để cứu rỗi, trong khi thực ra nó là trở ngại lớn lao nhất cho sự cứu rỗi.Theo tôi, điều ông nói về sự chọn lựa cũng áp dụng cho lòng khoan dung.Bạn không thể làm luận án tiến sĩ về cái “không”.Nhưng đừng nhầm lẫn nguyên nhân với hậu quả.Bạn có bực bội với việc mình đang làm không? Nó có thể là công ăn việc làm của bạn, hoặc giả có thể bạn đã chấp thuận làm việc gì đó và bạn đang thực hiện nó, nhưng một phần trong người bạn thấy bực dọc và phản kháng lại nó.Bóng tối không thể nhận ra ánh sáng.Cứu rỗi chân chính là trạng thái tự do – thoát khỏi sợ hãi, thoát khỏi đau khổ, thoát khỏi trạng thía thiếu thốn và bất toàn, và do đó thoát khỏi tất cả mọi ước muốn, nhu cầu, sở đắc, và đeo bám.Ông cho rằng cần phải tỉnh thức triệt để rồi mới khoan thứ được.
