Khi Andrew Carneghi đề nghị tôi dành hai mươi năm để xây dựng học thuyết về thành đạt cá nhân - học thuyết mang tính tổng kết triết học, - cảm giác đầu tiên của tôi là sợ hãi: không hiểu mọi người sẽ nói gì? Đề nghị của Andrew Carneghi đặt ra cho tôi mục tiêu lớn đến nỗi chỉ cần đạt một phần nào đó là tôi cũng đã rất hạnh phúc rồi.Trong từ ôkiên địnhằ không có gì mang nghĩa anh hùng.Trong nhiều thế kỷ, con người quá phụ thuộc vào những cảm giác vật chất của mình và hạn chế kiến thức của mình trong phạm vi thế giới vật thể, nơi mà cái gì cũng phải nhìn thấy, sờ thấy, cân đong được và đo đếm được.Càng ít lý luận càng tốt, ở đây cần thực tiễn.Tôi nén trong mình sự căm thù, ghen tỵ, ngờ vực, nhẫn tâm, vô liêm sỉ và hoàn thiện tình yêu đối với mọi người, vì tôi biết cách sử xự xấu với những người xung quanh không bao giờ đem lại thành công.Họ là những người khai phá, những người thử nghiệm - họ để lại dấu ấn và mở đường trong doanh nghiệp.Như các bạn đã hiểu, nguồn sức mạnh đầu tiên và chủ yếu cho ý nghĩ chính là Trí tuệ siêu nhiên.Nếu cứ chờ đợi một ôdịp tốtằ - bạn sẽ luôn luôn không thành!Suốt mấy tháng liền nó xin chúng tôi đặc quyền được đi bán báo, nhưng mẹ nó không đồng ý.Ông phải chống lại đội quân kẻ thù đông gấp bội.
