Em bảo thế thì con phải gọi điện về.Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.Bạn cần làm việc, cần vận động.Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.Ông hãy trả lời có hay không.Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.