Tôi có làm gì ám muội đâu.Tôi chỉ thấy rầu rĩ.Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Đúng mà cũng không đúng.Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong.Phải tập trung vào học.