Không gì tự nhiên sinh ra.Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.