Quan sát nó thôi là đủ rồi.Trách nhiệm của bạn lúc ấy là không tạo thêm đau khổ nữa.Biết rõ rằng đó chính là cái quầng chứa nhóm đau khổ.Một hình ảnh, dù đẹp đẽ hay có sức mạnh đến đâu đi nữa, dù sao cũng chỉ là hình tướng mà thôi; vì vậy nó sẽ hạn chế cơ hội thâm nhập sâu hơn của bạn.Tiểu thuyết này kể chuyện một người đàn ông gặp nạn đắm tàu trôi dạt đến một hòn đảo hoang cách xa thế giới hiện đại.Sự thật là bạn đang phản kháng đối với cái đang là.Đau khổ cần đến thời gian; nó không thể tồn tại trong cái Bây giờ.Nếu hoàn cảnh ấy là một lỗi lầm, thì ít ra bạn cũng học được điều gì đó; trong trường hợp này, bạn sẽ không còn mắc phải sai lầm nữa.Rơi trở lại mức độ ý thức dưới mức hoạt động của tâm trí, tức trở lại mức độ tiền tư duy của tổ tiên xa xưa của chúng ta và của các loại động vật cùng cây cỏ, không phải là giải pháp cho chúng ta.Tâm trí không sao hiểu được điều này.