Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.