Khi được hỏi tại sao luôn dè dặt, ông đã trả lời :”Ta luôn dè dặt vì ta có cái để mà dè dặt.Điêu này có được vì ở nơi sâu thẳm bên trong vô thức, chúng ta nhận biết được rằng cuộc sống không chỉ có nghĩa là LÀM VIỆC, LÀM VIỆC VÀ LÀM VIỆC cho đến ngày ta chết.Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cô gái cũng sinh ra đứa trẻ.Trong nỗi tuyệt vọng,ông gắn một động cơ nhỏ vào xe đạp của mình và một người hàng xóm đã nhờ ông làm một cái tương tự,rồi một chiếc khác,một chiếc khác nữa cho đến lúc ông không còn một động cơ nào nữa.Từ đó, sự hăm hở học hỏi của bà càng được kích thích mạnh mẽ hơn.Một lần nọ,khi đang điều khiển 1 buổi meeting ,người ta chuyển một mẩu tin nhắn báo rằng vợ ông đã qua đời .Một số chỉ viết ít, một số lại viết rất nhiều, còn một số khác lại cho phép những người khác viết thay mình.Lớn lên trong một vùng quê nông thôn với một chút tài sản thừa kế, ông “ lang thang” từ chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác với một ý chí kiên định và một mục đích rõ ràng,ông đã khắc phục được nhiều thất bại khác nhau.Tôi được chỉ định làm thư ký phụ trách các tổ chức xã hội của Hội sinh viên.Không ai phủ nhận điều này.