Anh đã hy vọng rằng đó là cơ hội để anh được tái hợp cùng gia đình.Tất cả chúng ta đều biết rằng tiềm thức của chúng ta rất mạnh mẽ.Vì vậy mà ở tuổi 21, sau khi học song ở y khoa thì ông tình nguyện làm việc ở khoa ngoại.Lần này, cuộc sống của bà đã mất hết ý nghĩa và bà không còn tâm trí làm việc nữa.“Thật ra, tôi không già mà tô chỉ sinh ra sớm hơn người khác mà thôi”.Những gì còn lại trên khuôn mặt anh là vô số những vết sẹo và phải nói là không thể cắt bỏ được nữa.Và cuối cùng hầu như chỉ 6 tháng sau thì cô bạn giá của tôi đã rời bỏ tôi.Trí nhớ cảu ông thật đáng khâm phục ;ông là 1 trong những nhà hùng biệ tài ba nhất của người Tamil Nadu.Bà bắt đầu làm việc chăm chỉ gấp bội, có khi từ 7 h sáng đến tận nửa đêm.Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ?