Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.Không lại phản tự nhiên quá.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục.Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.