Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Ông viết tất cả, không sửa chữa.Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
