Sự liều lĩnh đó quá hiển nhiên.Bạn có thể dự đoán là ngày hôm đó của họ đã qua đi một cách tồi tệ như thế nào.Ngay từ đầu, chúng ta đã biết rằng chúng ta nuôi chúng để rồi chúng sẽ rời bỏ chúng ta và nghĩa vụ của chúng ta là giúp chúng làm điều này mà không cảm thấy nó là gánh nặng do cảm giác về lòng biết ơn vô hạn và món nợ không sao trả nổi.Tất nhiên là chúng ta làm điều này qua những ví dụ mà chúng ta nói với chúng.Những người thành công được lựa chọn cẩn thận hơn.Với kiến thức này, người ta đã cho chúng ta cơ hội để phá vỡ tình trạng do ăn không ngồi rồi gây ra và những cảm xúc về sự vô nghĩa và tuyệt vọng có liên quan đến nó.Tôi ghen tỵ với những người có thể giữ nguyên lòng tin dù phải trải qua mất mát đến thế nào và thậm chí tưởng tượng một mục tiêu cho niềm tin đó nữa.Nếu thức ăn không được cho nữa, việc kéo cần một lúc nào đó sẽ dừng hẳn.Chính tôi là người cho cháu mô xương đó.(Anh ta: «Tại sao em không thể có tinh thần trách nhiệm hơn?» Cô ta: «Anh thực sự không biết thế nào là vui vẻ hết!»).
