Lý do là: hầu hết người già đều quá bận rộn với những lời phàn nàn ích kỷ.Một trong những điều làm cho chúng ta trở thành con người là khả năng suy nghĩ về tương lai.Câu hỏi sau có bao hàm sự liều lĩnh.Người ta dạy chúng ta làm những cái họ bảo chúng ta làm cho đến thời gian thích hợp- khi chúng ta được phép để bảo những người khác điều mà họ phải làm.có thể bị tình yêu rời bỏ mà không có chút cay đắng khi nghĩ về cách mà mọi người lựa chọn những người mà họ định gắn bó cuộc đời cùng.Theo ý nghĩa này, tất cả sự hài hước đều là «điềm gở», là tiếng cười thẳng vào cái chết.Vậy thì có lý gì mà cứ giữ mãi những kỷ niệm não nề và sự bất hạnh đó của chúng ta? Liệu chúng ta có quyền lựa chọn hay không?Đây là cơ sở của hầu hết những câu chuyện mà chúng tôi đã được nghe về việc cái gì là phương tiện để đạt đến hạnh phúc.Sự gắng sức của con cái họ phản chiếu một cách nghèo nàn mọi nỗ lực của chúng.Chính tôi là người cho cháu mô xương đó.