Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao.Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E.Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa.Và cũng không có hình phạt.Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút.Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ.
