lạ mà chính là mẹ đẻ và em ruột của ông.Quản gia đứng ở cửa thấy Mạnh Luân đang ở đàng sau mọi người, không nuốt lời, dẫn bọn tiểu nô tài rẽ đám đông đến trước mặt Mạnh Luân cúi đầu chắp tay bái một bái mời Mạnh Luân vào phòng khách.Không biết xét lời nhìn mặt cũng như không biết hướng gió mà bẻ lái con thuyền, không biết đường đi trong thế sự, không khéo lật thuyền dù trong cơn sóng nhỏ.Dân Cứ Sào phải ăn vỏ cây, rễ cây, cỏ, chết đói không ít, quân lính cũng đói không còn sức chiến đấu.Triệu Vân thấy tình thế nguy kịch bèn quất ngựa xông vào quân Tào Tháo, ra sức chém giết vừa đánh vừa lui.Một con người nhìn xa thấy rộng lấy được, bỏ được, co được, duỗi được mới tranh thủ chủ động được.Lúc đó người có lý không nên dĩ nộ chế nộ, mắng mỏ người không có lý.Bà cụ nói: "ít ra anh có thể ru rú trong nhà không ra khỏi cứa".Cho nên một người sáng suốt thì nên "cầm lên được bỏ xuống được" cho đúng lúc.Nghe lời nói đó ngoài cười đau khổ ra khó còn biết nói gì nữa.