Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.Mấy con hổ cũng thế.Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu.Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.Mọi người bảo bạn hiền lành.
