Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
