Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
