Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm.Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.Tôi cũng tưởng mình đùa.
