Tôi vẫn có thể sinh hoạt trong cuộc sống bình thường, dù tôi nhận ra rằng những gì mình đã từng làm chẳng thêm được gì vào cái tôi vốn đã sẵn có.ở bình diện hình tướng, có sinh ra và chết đi, có sáng tạo và hủy hoại.Nếu bạn tiến vào hoàn cảnh này một cách toàn triệt và hữu thức, chẳng bao lâu bạn sẽ thoát khỏi nó.Nếu ai đó bị bệnh nghiêm trọng mà hoàn toàn chấp nhận tình hình đó và chịu khuất phục trước bệnh hoạn, phải chăng họ sẽ từ bỏ ý chí phấn đấu để khỏe mạnh trở lại? Quyết tâm chiến đấu với bệnh hoạn chẳng phải sẽ không còn nữa sao?Vấn đề là: đối với bạn liệu có đúng là như thế không? Một tín niệm đơn thuần không làm cho nó biến thành sự thật được.Đối với hoàn cảnh sống của bạn, có lẽ còn có sự việc để bạn đạt đến hay sở đắc.Thoạt đầu cơn lốc ấy chuyển động rồi gia tốc dần lên.Thời gian và tâm trí không thể tách rời nhau được.Và khoan dung với hiện tại thậm chí còn quan trọng hơn khoan dung với quá khứ.Sẽ có những lúc năng lượng ấy hạ thấp cũng như lên cao.