Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa.Nếu có người chửi bạn là "một thằng điên", bạn sẽ làm gì? Giận dữ chứ? Đây, ông Lincoln làm như vầy:Nghe âm thanh dịu dang của bản đàn và bụng lại đói - vì từ sáng chưa ăn gì - tôi thiu thiu ngủ, giữa lúc tinh thần và thể chất đều mệt mỏi.Người ta dùng những lời tục tĩu nhất trong tiếng Anh để thoá mạ tôi.Nói cho đúng, đây là một bệnh viện chữa thần kinh.Bức thư không làm xấu danh Đại tướng mà làm ô danh mụ rất nhiều.Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai.Những chuyện như vậy hàm hồ quá, bạn không kiểm tra được hết.Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy:Trời hỡi! Phải chi trước kia tôi có đủ lương tri để "tốp" tính nóng nảy, tính dễ giận dữ, tính hay tự bào chữa, hay hối hận và tất cả nhữn kích thích về cảm xúc và tinh thần! Tại sao tôi ngu lừa, không nhận thức những tình thế có hại cho sự bình tĩnh cuả tâm hồn mà tự nhủ rằng "Này Dale Carnegie, tình thế này chỉ đáng làm cho anh lo âu đến thế là cùng; thôi đấy, hết rồi đấy, đừng lo thêm nữa, nghe chưa?" Tại sao tôi đã không hành động như vậy?
