Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.Hạnh phúc của bạn - cái vật quý ta cố nắm chặt mà nó vãn cứ thoát được ấy - cũng tuỳ thuộc vấn đề đó.Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất.Thế thì tại sao bạn không chịu bỏ ra một chút công săn sóc cái bộ máy tế nhị hơn là trí óc, nhất là khi chẳng cần nhờ ai giúp sức cả? Tôi muốn bạn dùng thì giờ đi từ nhà tới sở để làm công việc thuộc về nghệ thuật sống đó.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn.Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.Họ ngồi xe máy phóng qua các miền trong xứ văn chương với mỗi mục đích là đi tìm cảm xúc mới.Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy.
