Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc.Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó.Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và ráng hiểu những nỗi lòng của người khác.Rồi thì: Kẻ nào bắt buộc nghe ai.Ông xin một ân huệ, một ân huệ mà người kia vui lòng cho, vì xin như vậy là tỏ ra một cách khéo léo rằng ông khâm phục người đó có tài cao học rộng.Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta.Nhưng ông phải cương quyết; luôn luôn dụng tâm mãnh tiến và đem đại thắng về cho chúng tôi".Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức.Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng.Nó tràng giang đại hải như một bộ bách khoa tự điển vậy.