Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
