Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta.Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.