Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh.Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.Viết thế đủ chưa nhỉ.Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.