Lúc đó, tôi trống rỗng.Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.Và đem năng lực của ta đi xa hơn.Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
