Tôi ngồi như tượng đá.Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.Nhưng họ không cũ lắm.Bác không thoát được ra đâu.Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa.
