Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi.Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.