Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.