Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.Giữa những khoảng ấy là thời gian trống.Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
