Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Và ông vội ngoảnh đi.Cô gái bảo: Không.Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.Hôm nay lại bị cấm túc thế này.Chẳng có gì để thấy xót thương.Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.
