Những lúc như vậy cô ấy nhắc tôi phải làm việc đó bảy lần một ngày…Tri nhớ cũng như lưới đánh ca, chỉ có một cỡ để bắt cá lớn.Nỗ lực đó không hiệu quả vì sức học của chúng ta có hạn.Và chúng ta không thể thấu được những sự việc có vẻ phi lý này.Đến lúc này chúng ta có thể bỏ cái nắp ra khỏi bình mà không sợ con bọ chét nhảy ra ngoài.Ghi nhớ là một vấn đề thuộc sự quan tâm; hãy quan tâm và hăng hái, bạn sẽ nhớ được thôi!Đặt người kỵ binh cô đơn lên đó.Dù đã ghi lại nhưng khi ngày đó đến, chúng ta lại dễ dàng quyết định trì hoãn.Vậy chúng ta có thể làm gì? Chỉ còn cách là ăn một lượng lớn thức ăn để bằng với số tiền đã “trả”! Có phải vậy không? Nói chung, có rất nhiều cơ hội để ăn.Vì sao sai lầm này lại nghiêm trọng như vậy? Bởi vì chúng ta xin lỗi lần thứ nhất, lần thứ hai và dần dần trong thâm tâm ta tin rằng khả năng nhớ tên của ta rất kém.
