Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.Hoàn toàn không ngái ngủ.Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.Thật lòng, tôi muốn khóc.Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.Và có một cái đầu luẩn quẩn.