- Vừa nói ba Chip vừa lấy tập hồ sơ ra kiểm tra lại lần cuối.Nhà tôi có hai chị em, tôi là út, còn chị tôi lớn hơn tôi hai tuổi.Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng.Chị ấy thì "dị ứng" cái tính bê bối của tôi, trong khi tôi lại không thể chịu được sự ngăn nắp một cách máy móc của chị.Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi.Thì ra anh cũng đang ở đây, cô nhìn anh, ánh mắt ngỡ ngàng, ngựng ngùng như hồi hai người mới quen nhau.Cô tìm mãi mới ra một chỗ kín đáo nhất, một góc khuất mà cô nghĩ là sẽ không đôi nào tìm ra.mắt cứ trào ra, không nói được lời nào, đành cúp máy bất lịch sự.Họ chỉ ngồi đó, nhìn nhau, nhưng có lẽ chỉ như thế thôi là đủ, vì họ đã quá hiểu nhau.“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà mẹ” – Chíp cười nói.