coi, ông này bằng lòng.Đáp lại tình đó, ông tìm hết cách làm đẹp lòng bà.Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông.Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc.Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng giấy cha, vẻ đau khổ lắm.Làm cho y tin rằng chính y quyết định chớ không phải ta xúi y.(Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!).Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm.Bà chỉ muốn gặp được người chăm chú nghe bà, để bà có cái vui được dịp nói tới bà và những kỷ niệm của bà.Nếu bạn chắc chắn rằng trăm lần bạn chỉ lầm lỡ bốn mươi lăm lần thôi, thì bạn còn đợi gì mà không lại đóng đô ở Wall Stree, kiếm hàng triệu bạc mỗi ngày, sắm một chiếc du thuyền và cưới một ngôi sao hát bóng? Nhưng, nếu các bạn lầm lỡ nhiều hơn thì tại sao lại tự cho cái quyền chê người khác là lầm lỡ?