Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.Và như thế, dễ chả hay gì nữa.Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.