Bà Morghild Dahl thuật tiếp trong cuốn sách: "Trong tiềm thức, tôi lúc nào cũng sợ hãi sẽ mù hẳn.Ông ngồi trên quan tài để tới pháp trường.Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác.Và xin cho con yêu tràn trề cả những kẻ thù của con nữa".Nếu hoàn toàn thiếu nó, tinh thần tất sụp đổ".Một hôm mua cà rem ở một tiệm nước, bà thấy tiệm ấy cũng bán bánh mà bánh không có vẻ ngon lành gì hết.Chín năm đầu đó thiệt là cay đắng vì kết quả ông chỉ kiếm được có 20 Mỹ kim, trung bình khoảng một xu một ngày!Tôi giận tới nỗi nhất định không khi nào trở về nhà nữa.Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi.Hỏi người thân hay ông hàng xóm, một ông chủ sự, bạn sẽ thấy lời đó đúng.
