Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm.Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế.Gặp ở rất nhiều nơi.Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.
