Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.