Và như thế, dễ chả hay gì nữa.Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.Làm gì có lí do gì mà khóc.Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.