Tôi làm gì lúc ấy? Tôi hay tin chiều thứ Bảy.Trong tuần đầu tiên, không những được lời mà bà còn thấy đời thú vị hơn một chút nữa."Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết".Cho nên tôi không dám trốn.Rồi lên giường ngủ say, quên hết ưu tư.Tại sao lại có sự kích thích đó? Là vì khi ấy châu thành Nữu Ước có tám người lên đậu và hai người chết.Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui.Con nít thì nói: "Ước gì tôi lớn thêm được vài tuổi nữa".Nếu kể chuyện họ, có thể viết thành một cuốn sách được.Tôi giúp việc xã hội trong châu thành, làm Hội trưởng hội học sinh.