Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.Suy ra bạn sai và bảo thủ.Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Và họ cũng sẽ khổ lây.Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.