Cảm giác như không thể lành lại được.Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.Cháu thấy bác tội lắm.