Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.Tôi kệ tôi dắt tôi đi.Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét.Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi.Đều ngập trong nước mắt nhân gian.Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
