Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.Rồi bảo cảm ơn ta đi.Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.