Tôi biết khi người ta bàn vấn đề nầy cho bạn, thưa người bạn trai quen biết và chưa quen biết, người ta hay lòng dòng, xa xôi.Đời cần nhờ những nhà truyền giáo, những chiến sĩ xã hội.Hình như tâm hồn họ lăn trên một tiến trình vô hạn.Họ lại không thích ai ngang nhiên xen vô các việc thuộc thẩm quyền đảm trách gia đình họ.Vả lại cách chung họ chưa dùng những vật phá rối thần kinh.Đàn bà không phải họ thích cái khổ của lộn xộn đâu, nhưng bảntính họ chịu được và vấn đề tìm tịch mạc để suy tưởng họ không đặt.Họ kiếm trong đó những ngụ ý, thâm ý gì theo họ muốn đó.Tiếc thay nhiều cha mẹ lo mưu sinh, thầy giáo mắc lo trí dục để lắm bạn trai sống cô đơn với nguồn tâm sự lênh lánh của mình.Dĩ nhiên là họ bất kể nhân cách, xã giao, nhân nghĩa.Tôi biết một vài nam sinh nọ vì oán giận thầy giám thị mà không biết làm sao trả thù, lợi dụng lúc dọn đồ ăn sáng cho thầy giám thị, họ đi tiểu trong bình cà phê.