Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.Đời sống luôn cần những sự dung hòa.Họ nào có tội tình gì.Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.Chào chị, em cảm ơn, đi ra.Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.