"Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy.Thất bại chỉ thật sự là thất bại khi bạn không còn muốn vươn đến thành công.Có những người lại phải ngồi một mình yên tĩnh mới sáng suốt được.Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh xa quê, đặt chân lên giảng đường đại học nơi đất khách.“Thôi mấy bạn đi đi, mình bận công chuyện một chút” – Chíp trả lời ngay không một chút đắn đo, phần vì bực bội bài kiểm tra toán hồi sáng, phần vì Chíp cũng chẳng hứng thú gì với mấy trò mà theo Chíp là phí thời gian đó.Cục Ghét không nói gì nữa, cậu vừa đi vừa suy nghĩ lời nói của Khói Đen nhưng hoài vẫn không hiểu ý nghĩa câu nói đó.Nếu bạn bỏ viên đá đó trong túi, ta gọi đó là.Cảm giác cô đã đúng, trước mặt cô là Lâm Vinh, bằng xương bằng thịt.đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.Lúc này Chíp mới để ý kĩ khuôn mặt của vị ni cô tốt bụng.