Có người ngửa mặt trông trời.Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Đơn giản là để sống.Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.
